Chiều 20.04.2025, sân Đông Đô 2 bỗng rộn ràng bởi một giọng hô quen tai: “Mon! Chạy lên cướp bóng đi con! Mon ơiiiii, chạy đi con ơi!”. Âm lượng lớn đến mức các phụ huynh xung quanh ai cũng quay sang cười. Hóa ra “bình loa phát thanh di động” ấy là bố của cậu bé Mon – người đang đứng trên sân, tay chống hông, mắt thì nhìn bóng mà chân lại… chưa chịu chạy.
Tò mò, tôi lại hỏi chuyện anh bố ấy thì được chia sẻ một câu chuyện dễ thương: “Hồi đầu Mon không thích đá bóng, cứ đến giờ là trốn biệt. Có hôm còn giả vờ đau chân, đau bụng. Nhưng nhờ đi học đều đặn, quen bạn bè và được mấy thầy động viên, giờ cu cậu lại thích đi học lắm.” Anh cười khì khì: “Chỉ tội mỗi cái là vẫn còn hơi lười chạy!”
Thực ra Mon cũng đã tiến bộ nhiều lắm. Không còn ngơ ngác như hồi mới đi học, giờ em đã biết chuyền bóng, biết tranh bóng – dù đôi khi tranh xong là… đứng nghỉ luôn tại chỗ. HLV trêu vui: “Mon là cầu thủ chiến thuật. Em chọn vị trí đứng để tiết kiệm năng lượng!”
Nhìn cậu bé mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ gay mà vẫn cố chạy vài bước rồi ngoái nhìn bố, ai cũng thấy ấm lòng. Bởi trên sân bóng, không phải ai cũng cần đá giỏi ngay lập tức. Chỉ cần đi đều, đến đều, và có một người bố kiên nhẫn hò hét yêu thương bên lề – vậy là quá đủ cho một hành trình trưởng thành rồi.
📸✍️ Tuấn Anh
Xem & tải toàn bộ hình ảnh chất lượng HD tại đây.
album ảnh liên quan
Xem các album VietGoal Yên HòaMời phụ huynh điền thông tin đăng ký dưới đây
Đăng ký thành công